-
Danh nhân nước mình nhiều bậc nhất thế giới bác
nhỉ?
-
Thì bác tính, một dân tộc suốt mấy nghìn năm phải
đương đầu với kẻ thù xâm lược, luôn phải xây dựng lại đất nước trên đống đổ nát
nên đương nhiên phải sản sinh ra nhiều anh hùng.
-
Sao lắm người tài mà vẫn nghèo thế?
-
Thì nhìn ra thế giới bác sẽ thấy, nhiều tay tỷ
phú mà có học hành gì đâu, trong khi khối giáo sư phải chạy ăn từng bữa đấy
thôi. Giàu nghèo, sang hèn là có số, đâu phải do bằng cấp. Trân trọng lịch sử ắt
tới hồi thái lai.
-
Thì chúng ta luôn tưởng nhớ tới các vị anh hùng
dân tộc bằng cách đặt tên đường phố đấy thôi.
-
Việc đặt tên danh nhân cho trường học, đường phố
là cần thiết, để con cháu muôn đời ghi nhớ và biết ơn ông cha, nhưng đối với
doanh nghiệp thì không nên làm thế.
-
Sao vậy, doanh nghiệp mà mang tên Hai bà Trưng,
Trần Hưng Đạo, Lý Thường Kiệt… cũng tốt chứ sao. Đặt bằng những cái tên
này, doanh nghiệp sẽ lấy làm tự hào mà
không buôn gian bán lận, không làm ăn gian dối, lừa lọc khách hàng.
-
Đành rằng là như vậy, doanh nghiệp sản xuất nước
hoa, sản xuất ôtô, máy tính thì không nói làm gì, còn đối với cơ sở sản xuất
phân bón, thuốc diệt chuột thì lại là báng bổ lịch sử.
-
Ừ nhỉ, thì bắt các doanh nghiệp này phải đặt
theo tên kẻ thù xâm lược như Ô Mã Nhi, Thoát Hoan…
-
Đặt thế, khách hàng sẽ tẩy chay hàng hoá ngay. Tốt
nhất là cấm tiệt.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét