-
Ở làn Cẩm Bào, xã Vạn Hoà, huyện Nông Cống tỉnh
Thanh Hoá có 2 cây gạo 400 năm tuổi bỗng dưng lăn đùng ra chết bác ạ.
-
Già thì phải chết, có gì lạ. Tôi chỉ mong mình sống
được trăm tuổi là mừng lắm rồi.
-
Vấn đề là, cả hai cây vừa dược công nhận là Cây
Di sản thì bỗng đuối dần, đuối dần rồi “thăng”.
-
Bác không thấy có người nghe tin mình trúng số độc
đắc liền đột tử sao. Chắc các cụ cây thấy được con cháu vinh danh phấn khởi quá
nên ra đi đấy thôi?
-
Nhưng các cụ không ra di đột ngột mà chết từ từ,
thế mới đáng ngờ.
-
Bác là chúa ỡm ờ, tìm ra manh mối gì rồi phải
không?
-
Nghe nói, sau ngày được vinh danh, chính quyền địa
phương liên tục bón phân đạm, có khi đổ cả bao, nên các cụ bội thực chết.
-
Thì ra là vậy. Tôi có ông chú vừa rồi được con
cháu tổ chức lễ thượng thọ. Hôm đó cụ tha hồ ăn của ngon vật lạ, thằng con út
còn đổ vào mồm bố cả lọ sâm nữa chứ. Đến đêm cụ kêu đau bụng, sáng sớm hôm sau
thì “lên đường”.
-
Đúng là thương cũng phải đúng cách bác nhỉ. Đối
với con người cũng thế, cứ đến dịp lễ tết là quà cáp ùn ùn đổ về các gia đình
chính sách khiến các cụ phải ăn tống ăn tháo, trong khi quanh năm lam lũ kiếm từng
sợi rau.
-
Trước đây, các cụ lên đường chiến đấu chẳng ai
nghĩ sẽ có ngày được đền đáp. Họ chỉ mong đám con cháu phải ra sức giữ gìn non
song gấm vóc mà bao thế hệ phải đổ sương máu mới giành được. Lòng biết ơn chỉ cần
để trong lòng, thế là đủ. Tôn vinh mà không đúng cách dễ gây tổn thương lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét