-
Sao dạo này chịu khó dậy sớm chạy bộ thế bác, dưỡng
sức để cưới vợ à?
-
Từng này tuổi đầu còn cưới xin gì nữa. Tôi tập
chạy là để mỗi khi đi tham quan đâu đó còn có sức khỏe thoát thân.
-
Đi chơi là phải thong dong nhàn nhã, sao phải chạy?
-
Bác thử lên khu vực Hồ Tây xem, liệu có còn nhàn
tản mà thăm thú nơi này nơi khác không. Cứ chiều đến, toàn bộ số ghế đá ở đây bị
các quán hàng nước chiếm hết. Muốn ngồi nghỉ một tí thì phải mua chai nước hay
bao thuốc với giá cắt cổ.
-
Chuyện này tôi cũng đã nghe. Thì cứ bách bộ cho
khỏe chân, ngồi ghế đá làm gì?
-
Đi bộ cũng chẳng yên thân đâu. Hôm vừa rồi tôi
chứng kiến cảnh một du khách nước ngoài bỏ chạy ba chân bốn cẳng, phía sau là 4
phụ nữ sầm sập đuổi theo.
-
Ai bảo to cao đẹp trai lắm vào, mới bị các cô đuổi
theo chiêm ngưỡng?
-
Được thế thì nói làm gì. Đằng này, họ đuổi theo
bắt anh chàng đặt đôi quang gánh lên vai, để chụp ảnh.
-
Được chụp ảnh với các cô gái bản địa sướng thế
sao phải chạy?
-
Vấn đề là, ai đó mỗi lần đặt quang gánh, đội chiếc
nón lá lên đầu cho giống người bản địa thì phải trả 100 nghìn đồng. Không trả
là ăn đòn gánh liền.
-
Tôi hiểu rồi. Đây là hành vi cưỡng đoạt tiền của
du khách. Không hiểu chính quyền địa phương đi đâu mà để đám du thủ du thực lộng
hành thế nhỉ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét