-
Nếu có tiền bác sẽ làm gì?
-
Già rồi, ăn cũng chẳng được mấy. Nhà thì cũng có
rồi, tôi sẽ dùng để đi du lịch cho biết đó biết đây. Nếu có nhắm mắt xuôi tay
cũng không ân hận.
-
Đây cũng là tính toán của nhiều người. Vậy mà ở
thôn Thọ Lộc 1 (Nhơn Thọ, An Nhơn, Bình Định) có đôi vợ chồng già lại có cách
tiêu tiên rất có ý nghĩa.
-
Họ đổ tiền làm từ thiện hay đầu tư chế tạo máy
bay, tàu ngầm hả bác?
-
Không phải. Thấy bà con trong thôn mỗi khi qua
sông phải dùng cầu tre ọp ẹp vất vả, nguy hiểm quá, họ đã xây một cây cầu bê
tông hiện đại để người dân đôi bờ cùng hưởng lợi.
-
Chắc họ có con cái giàu có ở nước ngoài gửi tiền
về tiêu không hết nên bỏ ra làm cầu?
-
Cũng không phải. Gia đình họ rất nghèo. Ngày nào
ông chồng cũng phải cày cấy ngoài ruộng đến tối mịt, còn bà vợ thì mót từng củ
khoai củ sắn, phần để ăn, phần để bán, tích cóp cả đời mới có số tiền đó.
-
Thì họ thu tiền của người dân qua lại, chẳng mấy
lúc mà hoàn vốn, lại được tiếng là người tốt.
-
Họ không thu của ai cả. Không những thế, sáng
nào hai vợ chồng cũng thay nhau quét tước cây cầu sạch sẽ để người dân đi lại
thuận tiện.
-
Hay có khi họ lấy tên mình đặt cho cây cầu để
lưu danh muôn thuở.
-
Cây cầu mới vẫn mang tên cũ. Khi con người có thực
tâm, mọi hành động tốt đẹp của họ đều không có sự tính toán nào cả. Chỉ những kẻ
lúc nào cũng nghĩ đến thiệt hơn như bác mới hay có những suy diễn vòng vo. Tôi
chỉ ước sao xã hội ta ngày càng có nhiều người mang tâm Bồ Tát như đôi vợ chồng
già này. Ước lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét