-
Năm nay, gia đình bác có được công nhận là Gia
đình văn hóa không?
-
Đương nhiên rồi, năm nào nhà tôi chẳng nhận được
tấm giấy chứng nhận này.
-
Ngày nào bác cũng bật nhạc ầm ỹ ảnh hưởng tới
hàng xóm. Vợ bác thì vứt rác sang vườn nhà tôi, nhắc nhở mãi mà có chừa đâu. Thế
mà là có văn hóa à?
-
Đấy là những việc nhỏ, ai người ta tính. Bác
cũng biết bà vợ tôi rất lắm điều, cãi chồng xoen xoét mà tôi có đánh bà ấy bao
giờ đâu, cùng lắm chỉ bạt tai hết sức nhẹ nhàng thôi.
-
Chính vì cả xã hội đều có quan niệm lệch lạc như
bác mà năm nay cả nước có 19/22 triệu hộ gia đình được công nhận Gia đình văn
hóa. Cá nhân tôi không tin đây là con số thực chất.
-
Bác cứ khắt khe quá. Gia đình tôi có đòi được
công nhận gia đình văn hóa đâu. Đấy là do tổ trưởng dân phố đề xuất lên cấp
trên đấy chứ.
-
Chẳng qua cũng vì thành tích địa phương nên họ mới
làm thế. Nếu theo con số trên thì 85% dân số nước mình là người có văn hóa. Vậy
tôi hỏi bác tại sao báo chí ngày nào cũng phản ánh chuyện cướp của, hiếp dâm,
con giết bố, vợ đánh chồng, trò tạt axit thầy. Thanh niên hễ cứ ngồi lên xe máy
là phóng nhanh, vượt đèn đỏ, húc Cảnh sát lên nóc capo…?
-
Đấy là những trường hợp cá biệt tính làm gì. Có
phải ai cũng thế đâu.
-
Bác không nên cãi chày cãi cối làm gì. Thực tế
là, việc bầu chọn Gia đình văn hóa của chúng ta hiện nay chỉ mang tính hình thức.
Mỗi nơi đưa ra một tiêu chí, chẳng biết đâu mà lần. Tối qua tôi giật mình khi
nhận tấm giấy này. Có ai hỏi tôi về vấn đề này đâu. Theo tôi cần phải có sự điều
chỉnh hoặc bỏ hẳn việc này đi cho đỡ tốn tiền của nhà nước, của dân.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét