- Người
đứng đầu một ngành ở địa phương nhiều việc lắm. Ngoài những cuộc họp liên miên,
họ phải lo ổn định và phát triển một lĩnh vực nào đó của cả một tỉnh, công việc
ngập đầu, chẳng có thời gian mà thở ấy chứ.
- Tôi
chẳng thấy thế, dường như cả ngày họ chỉ có mỗi một việc là đút tay túi quần đi
tới rồi lại đi lui thôi.
- Làm
gì có chuyện đó, căn cứ vào đâu mà bác khẳng định như vậy?
- Hôm
vừa rồi, một phó giám đốc sở ở một tỉnh miền Trung, khi lái ôtô đã gây tai nạn
cho một người đi xe máy. Trong lúc nạn nhân ngã ra đường, ông phó giám đốc này
hai tay đút túi quần đi đi lại lại ngắm nghía chiếc ôtô của ông ta mà không có
bất cứ hành động nào giúp đỡ người bị nạn cả.
- Chắc
ông ấy muốn giữ nguyên hiện trường đợi cơ quan chức năng đến giải quyết đấy mà.
- Nhưng
ít nhất ông ấy cũng phải đỡ nạn nhân ngồi dậy hỏi xem có cần đi cấp cứu không
chứ.
- Ông
ấy to béo thế, cánh tay lại to như cái cột đình, trong lúc bế nạn nhân lên xe
đi lỡ tay làm gẫy thêm mấy cái xương sườn thì ai chịu trách nhiệm?
- Thì
ông ấy phải hô hào những người dân xung quanh giúp đỡ, không thể đút hai tay
vào túi đứng nhìn được, chướng mắt lắm.
- Bác
cứ quá khắt khe, có khi lúc đó trong túi quần của ông ta chứa tài liệu mật nên
ông ta phải giữ khư khư cũng nên, phải biết thông cảm cho lãnh đạo chứ.
- Ông
ấy có họ hàng hay sao mà bác bênh chằm chặp vậy? Là lãnh đạo tốt phải biết không
có cái gì quí giá bằng tính mạng người dân, bác hiểu chưa?
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét