- Bác
đã bao giờ được ở trong cung điện chưa?
- Đấy
là nơi dành cho vua chúa, những bậc tài cao đức trọng, những người lắm bạc nhiều
vàng, một lão bảo vệ như tôi bố bảo cũng chẳng dám bén mảng tới.
- Sống
trong đó chắc hạnh phúc, sung sướng như trên thiên đường ấy bác nhỉ?
- Sung
sướng thì chắc chắn rồi, còn có hạnh phúc hay không, cần phải xem xét. Khối người
sống và làm việc trong những “cung điện” nguy nga lộng lẫy mà mặt mũi lúc nào
cũng đăm chiêu như mắc bệnh trĩ đấy thôi.
- Ở
Việt Nam cũng có cung điện sao?
- Bác
cứ chịu khó đi về các địa phương sẽ thấy, nhiều cơ quan công quyền được xây dựng
chẳng khác gì cung vua phủ chúa, đến du khách nước ngoài cũng phải choáng ngợp.
- Điều
kiện làm việc có tốt thì mới cống hiến được nhiều, cán bộ ở những nơi này chắc
tài giỏi lắm, đời sống người dân địa phương sẽ rất sung túc?
- Tôi
lại thấy nơi nào mà trụ sở càng nguy nga, lộng lẫy thì ở đó càng lắm người
nghèo, càng lắm nhà tranh vách đất.
- Hay
là ngồi làm việc trong “cung điện” mát mẻ, không có nổi một con ruồi, con muỗi,
tiện nghi quá đầy đủ nên cán bộ chỉ tới đây để ngủ?
- Phải
tôi, tôi cũng ở rịt trong đó cả ngày, dở hơi mới xuống cơ sở làm việc trong tiết
trời nóng nực, đầy khói bụi thế này.
- Nghe
bác nói, tôi lại nhớ đến câu chuyện “Giá mà không có ruồi” của Azit Nexin. Thường
thì, cái sướng, cái đủ đầy lại giết chết sự sáng tạo, năng động. Đôi khi, thiêu
thiếu một tí có khi lại là mầm nuôi dưỡng tinh thần trách nhiệm và tình người,
bác nhỉ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét