- Bác
thật quá đáng, ăn đặc sản mà không rủ anh em đi cùng. Thế bác ăn những gì, tay
gấu hầm thuốc bắc hay rùa núi hấp bia?
- Không,
cơm nguội với canh cải nấu với cá rô thôi.
- Thế
mà cũng kể, hay bác được ăn rau cải nhập từ Nam Mỹ, còn cá được nuôi bằng hồng
sâm Hàn quốc?
- Ở
đâu ra, ăn món bình thường dân dã thôi, cái khiến tôi suốt đời không quên, đó
là nạn chặt chém. Ai đời, một đĩa cơm nguội, đĩa giá xào với bát canh cá mà chủ
quán “chém” tới 300 ngàn đồng.
- Thật
sao, chắc vừa ăn, bác vừa bắt chủ quán ngồi lên đùi, còn quạt mát cho nữa nên mới
bị tính đắt thế chứ?
- Không
hề. Tôi vừa ăn vừa chuyện trò với chủ quán thôi.
- Chắc
bác cho chủ quán biết bác là “đại gia” ở Hà Nội tới chứ gì?
- Ôi,
sao bác tài thế, đúng là tôi có nói thế thật, nhưng chuyện đó liên quan gì tới
việc tính đắt đâu.
- Ở
quê, ai cũng nghĩ dân thành phố “ho ra bạc, khạc ra vàng” nên họ luôn tìm mọi
cơ hội để“bóc lột”, bác phải cảnh
giác chứ.
- Nhưng
thực tế có phải vậy đâu. Như tôi đây, chỉ trông vào lương hưu, cả tháng trời
nay có được bát phở nào cho vào mồm đâu.
- Người
dân địa phương họ đâu biết điều đó, cho nên, theo kinh nghiệm của tôi, đi đâu
thì đi, cố nhịn, về nhà hẵng ăn. Nếu buộc phải cơm hàng cháo chợ, thì đừng có
mà ăn mặc sang trọng quá, vừa bước vào quán là nói cho chủ quán biết mình là
người xã bên. “Đồng hương” họ không chặt chém đâu.
- Bác
nói chí lí, có thế mà tôi không nghĩ ra. Tôi sẽ bày cách này cho du khách nước
ngoài nữa. Thấy họ bị “chém”, thương lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét