- Đi
đâu đó cho khuây khỏa. Tôi khoái nhất là lên Đà Lạt. Khí hậu và cảnh vật nơi
đây khiến con người ta thư thái, không còn bận tâm tới những chuyện vặt vãnh đời
thường.
- Nhưng
tới đó bác nhớ mang theo áo rét đấy.
- Ôi
dào, xách theo làm gì cho nặng, cứ cầm theo tiền, cần gì mua dọc đường cũng được
mà.
- Chỉ
đại gia mới làm như bác. Bác có biết một cái áo len ở Đà Lạt họ đòi giá bao
nhiêu không, những 1 triệu 700 nghìn đồng cơ đấy.
- Ra
nước ngoài còn đắt gấp mấy lần ấy chứ. Áo mà đẹp, cái giá đó không phải là đắt.
- Vấn
đề là, áo được làm bằng chất liệu không ra gì, có người mặc cả xuống còn 200
nghìn đồng họ cũng bán.
- Họ
nói thách ghê thế kia à, tôi chẳng tin. Người ta vẫn gọi là Đà Lạt mộng mơ, ở
nơi lãng mạn ai người ta làm thế.
- Chẳng
cứ gì quần áo, đồ ăn, thức uống ở đây cũng được bán với giá cao gấp nhiều lần
nơi khác. Khách có trả giá xuống thấp đến mấy cũng bị rơi vào bẫy của họ.
- Thế
chính quyền địa phương không có biện pháp gì sao?
- Cũng
có tuyên truyền nhắc nhở nhưng không ăn thua. Tình trạng chặt chém du khách vẫn
diễn ra, ngày càng ghê gớm hơn.
- Thảo
nào hôm vừa rồi, một người bạn tôi kể vừa đi Đà Lạt…mộng du về. Chắc ý ông ấy
muốn nói du khách lên đấy sẽ bị vặt trụi thùi lụi, khi về chân cẳng sẽ thập thững
như kẻ mộng du, bác nhỉ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét