- Đương
nhiên rồi, sợ nhất trần đời đấy. Món nợ lúc đầu chỉ như quả cam, rồi lãi mẹ đẻ
lãi con, sạt nghiệp lúc nào không biết. Bác có nợ nần gì ai thì liệu mau mau mà
trả đi.
- Tôi
lo cho một bà mẹ liệt sỹ năm nay đã 93 tuổi ở Thiên Cầm Hà Tĩnh đang ngập trong
đống nợ, đứng trước nguy cơ mất nhà, mất ruộng.
- Cụ
đã ngần ấy tuổi còn vướng vào lô đề, cờ bạc à?
- Không,
cụ vay nợ để làm nhà.
- Ăn
nhiều chứ ở hết bao nhiêu, già thế rồi còn làm nhà để đón “chàng” nào về ở cùng
hay sao?
- Bác
chỉ nói bậy nói bạ. Cụ vay tiền làm nhà tình nghĩa cho chính mình bởi có doanh
nghiệp hứa tài trợ 30 triệu đồng, nhưng đến nay đã hơn một năm mà có nhìn thấy
xu nào đâu.
- Chắc
người ta quên thôi. Số tiền nhỏ như thế ai quịt làm gì.
- Cả
năm nay, tháng nào cụ cũng đôi lần chống gậy đi đòi nhưng lãnh đạo doanh nghiệp
đều lẩn trốn. Có lần đi đến giữa đường gặp trời mưa cụ bị ốm một trận thập tử
nhất sinh đấy.
- Doanh
nghiệp chây ì chắc do khó khăn quá đấy thôi. Thôi, bố thí cho “con ma nhà họ Hứa”.
- Vấn
đề là, vốn đã nghèo khổ, thiếu ăn, thiếu mặc mà hàng tháng cụ vẫn phải è cổ ra
trả lãi gần triệu bạc. Chủ nợ còn dọa, nếu không có tiền trả, họ tịch thu ngôi
nhà.
- Nan
giải nhỉ, thế chính quyền địa phương không có ý kiến gì sao?
- Ôi
dào, họ còn lo bao chuyện tày đình, ai quan tâm đến món nợ của một cụ già lẩm cẩm,
rỗi hơi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét