- Giờ
tôi mới thực sự hiểu nếu biết dựa vào dân, điều gì chúng ta cũng có thể làm được,
bác ạ.
- Vấn
đề bác vừa nói ai chẳng biết. Chắc bác qua đây vận động tôi đóng góp cho Quỹ
làm đường liên thôn chứ gì?
- Đúng
là đi guốc trong bụng người khác, bác ủng hộ 2 triệu đồng nhé?
- Lương
hưu của tôi có hơn triệu bạc, nộp lắm thế, tôi lấy gì cho vào mồm. Tôi xin đóng
góp 20 nghìn đồng thôi.
- Số
tiền ấy thì làm được gì, chưa đủ cho bữa cơm bụi. Đấng nam nhi mà không bằng một
cô giáo về hưu ở xã Đại Lãnh, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam. Cô này đã bỏ tiền
túi ra làm cầu cho dân đi.
- Mấy
cái cầu tre ai chẳng làm được.
- Ai
bảo bác thế, cầu bê tông cốt thép hẳn hoi nhé, hết hàng trăm triệu đồng đấy.
- Chắc
hồi xưa cô này dạy thêm nhiều, tiết kiệm được cũng kha khá nên giờ bỏ ra mua
danh đây?
- Ngược
lại, cô nổi tiếng mô phạm, nhà tuy nghèo nhưng rất được đồng nghiệp, học sinh
cũ cũng như bà con lối xóm yêu quí. Ngoài số tiền ít ỏi tiết kiệm được, cô đã vận
động được nhiều người tham gia góp công, góp của cùng làm cây cầu vững chắc nhất
vùng.
- Rồi
cô cho lập chốt bán vé ở hai đầu cầu chứ gì, chẳng mấy lúc mà thu hồi vốn?
- Không
hề, mọi người được đi lại tự do thoải mái mà không phải trả tiền.
- Nếu
thế thì chắc chắn cô sẽ lấy tên mình đặt cho cây cầu để lưu danh muôn thuở?
- Cây
cầu vẫn mang tên cũ. Cô giáo già làm cầu chỉ với mong muốn duy nhất vào mùa lũ
không phải nhìn cảnh học sinh yêu quí của mình mạo hiểm chèo thuyền qua sông,
thế thôi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét