- Ối
giời, quá “khủng”. Sau hơn 30 năm cống hiến, khi nghỉ hưu, số tiền có được trong
sổ tiết kiệm của tôi chỉ là vài chục triệu đồng.
- Ý
tôi muốn hỏi là với số tiền đó, có thể mua được bao nhiêu cân thịt lợn kia?
- Tôi
không rõ, nhưng ít nhất cũng được vài tấn lợn hơi, đủ để cho tôi với bác “phè
phỡn” cả đời.
- Thế
mà vừa rồi tại Hà Giang, cơ quan điều tra đã làm rõ vụ một giám đốc và 2 thuộc
cấp ở một Trung tâm bảo trợ trẻ em tàn tật đã bớt xén 181 triệu đồng tiền ăn của
các cháu đấy.
- Tôi
chẳng tin. Có là con vật, chúng cũng không “ăn” của trẻ tàn tật, những đứa trẻ
vốn chẳng biết nương tựa, bấu víu vào đâu.
- Ở
một vùng đất được xếp vào loại nghèo nhất quả đất này, các cháu vốn đã chẳng có
đủ gạo mà ăn, thịt thì cả tháng mới nhìn thấy một lần, giờ còn bị bớt xén thế
thì sống sao nổi?
- Thực
ra, ông Giám đốc này cũng có ý “tôt”. Các cháu vốn đã yếu, cho ăn nhiều thịt
quá nhỡ tăng cân đôi chân tàn tật làm sao mà gánh nổi. Cho ăn rau, thậm chí bắt
nhịn, người mới gày, đi lại mới thanh thoát, mới leo qua được núi, vượt qua được
đèo để đến trường chứ.
- Tay
Giám đốc này họ hàng với bác hay sao mà bênh vực ghê thế.
- Dây
mơ rễ má gì đâu, tôi nói theo giọng điệu của ông Giám đốc Sở LĐTB&XH Hà
Giang thôi. Ông này đã gửi công văn cho cơ quan công an đề nghị không khởi tố vụ
án, phải giấu vụ này đi vì “đại cục”. Ông ấy bảo các tổ chức xã hội mà biết tiền
từ thiện bị xà xẻo, họ không viện trợ cho nữa thì chết. Ô hô, a ha!
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét