- Ngã
xe hay sao mà đi tập tễnh thế bác?
- Tôi
vừa dùng chày đập vào đầu gối để được ngồi xe lăn.
- Điên
à, người ta muốn lành lặn không được, bác lại muốn thành tàn phế là sao?
- Khỏe
mạnh mà cả đời làm nghề bảo vệ, phải sống bám vào vợ con thì thật xấu hổ. Tôi tự
làm què để có nghị lực vươn lên như chàng trai bị liệt hai chân ở thôn Ngọc Lậu
xã Đông Thịnh huyện Đông Sơn tỉnh Thanh Hóa.
- Anh
này không đi lại được nhưng vẫn tự nấu cơm, giặt giũ hả bác?
- Mấy
việc vặt nói làm gì. Anh ấy còn kiếm tiền xây nhà cho bố mẹ, nuôi vợ đẹp con
xinh nữa kia.
- Thật
sao. Ngồi một chỗ mà vẫn làm giàu được thì chắc anh ta ghi lô đề hoặc cá độ
bóng đá?
- Bậy
nào. Chàng trai này đã tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc, nhưng lại từ
chối làm cho các tập đoàn lớn, về quê mở lớp dạy học.
- Ôi
dào, tưởng làm vương làm tướng gì. Què chẳng làm nghề gõ đầu trẻ, không lẽ làm
cầu thủ bóng đá?
- Vấn
đề là anh này không thu tiền của học sinh nghèo. Trò ở xa còn được trọ không mất
tiến. Cái đáng nói nhất là từ lớp học này, 80% học sinh đã thi đỗ đại học.
- Bác
có đùa không đấy, nhiều trường trung học phổ thông tầm cỡ quốc gia phấn đấu mấy
chục năm nay mà có đạt được con số đáng mơ ước đó đâu?
- Điều
này cho thấy cả một bộ máy giáo dục hùng hậu mỗi năm tiêu tốn hàng trăm nghìn tỷ
đồng tiền thuế của dân mà không bằng một chàng trai què quặt. Thật đáng xấu hổ
lắm thay.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét