- Mỗi
lần đi xa bác thích dùng phương tiện nào?
- Tôi
khoái nhất xe khách đường dài hoặc xe tải hạng nặng.
- Lạ
nhỉ, ai cũng muốn đi máy bay hay xe ôtô 4 chỗ hạng sang, sao bác lại khoái loại
xe “hung thần xa lộ” vậy?
- Từ
nhỏ tôi đã ưa mạo hiểm, ngồi trên những chiếc xe này sẽ được hòa mình vào tiếng
gầm rú của máy móc, được phóng với tốc độ phản lực, sướng nhất là được đánh
võng trên những con đường đông người…
- Nghe
bác nói mà rợn hết cả người. Ngồi trên đó bác không sợ lái xe gây tai nạn à?
- Có
gì đâu mà sợ, trước khi cầm vô lăng nhiều người đã sử dụng ma túy nên tỉnh táo
lắm.
- Chết,
sao bác liều thế, dám giao tính mạng mình cho đám nghiện?
- Bác
chưa biết cảm giác đi mây về gió sướng thế nào đâu. Khi đám lái xe đói thuốc họ
phóng mới kinh. Những lúc như thế tôi thấy mình được xông pha vào nơi hiểm nguy
như điệp viên 007 vậy, sướng lắm.
- Bác
có biết hầu hết những vụ tai nạn thảm khốc đều do xe khách và xe tải gây ra không?
- Sống
chết đã có số, lo làm gì cho bạc tóc.
- Bác
coi thường mạng sống của mình thì kệ bác, nhưng bác phải biết lo cho người khác
chứ. Vừa rồi ở Hải Phòng đã phát hiện hơn 100 lái xe nghiện ma túy đấy.
- Thật
sao, vậy thì trong cả nước hàng ngày có hàng nghìn đối tượng nghiện ma túy lái
xe “tung tăng” trên đường. Thảo nào số người chết vì tai nạn giao thông ở Việt
Nam luôn cao nhất thế giới. Từ mai tôi sẽ cạch không đi loại xe này nữa.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét