-
Khi còn trẻ, bác thường kết bạn với đối tượng
nào?
-
Cũng còn tùy. Nếu cần xin việc làm thì tôi cố gắng
làm quen với những người có chức quyền. Còn khi muốn ăn nhậu thì tôi kết giao với
đám có tiền, thích vui chơi, đàn đúm…
-
Sao bác “dại” thế, toàn chơi với những người làm
lợi cho bản thân. Chẳng bù cho chàng trai Nguyễn Xuân Nam ở Trung tâm Điều dưỡng
người bệnh tâm thần, TP. HCM. Suốt 5 năm nay, anh ấy chỉ biết làm bạn với người
điên.
-
Chắc đầu óc anh ta có vấn đề nên mới chơi với
người tâm thần?
-
Anh ấy hoàn toàn khỏe mạnh, minh mẫn. Sau ngày tốt
nghiệp, anh đã xung phong về đây làm việc, coi việc chăm sóc bệnh nhân tâm thần
làm lẽ sống cho mình.
-
Kết bạn với người tâm thần có khó và vất vả
không nhỉ?
-
Khó lắm. Nhiều khi, đang bón cho bệnh nhân ăn bất
ngờ bị người tâm thần véo mũi, búng tai, giật tóc, xé quần áo là chuyện bình
thường.
-
Ối giời, thế thì mệt nhỉ. Sống lâu với những người
như thế, rồi sẽ có ngày mình bị “lây” bệnh?
-
Biết là như thế, nhưng chàng trai dũng cảm này bảo,
loại bệnh nhân này thường không có ý thức, không làm chủ được bản thân. Nếu bị
bỏ rơi thì sẽ khổ cho họ và khổ cho xã hội.
-
Thật đáng khen thay. Tôi thì chịu. Thà làm cửu vạn,
xe ôm còn hơn.
-
Anh ấy bảo, nếu lúc nào cũng nghĩ bệnh nhân ngồi
trước mặt chính là bố, là mẹ đẻ của mình thì mọi khó khăn sẽ vượt qua được hết.
Lòng từ bi này đâu phải ở đâu cũng có, bác nhỉ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét