Không hiểu mấy cô gái ăn mặc mát mẻ đứng trước cửa mấy quán cà phê kia vẫy vẫy ai thế nhỉ? Bà Phó Đoan bâng quơ hỏi Xuân Tóc đỏ.
- Họ mời chào khách đấy.
- Uống có cốc cà phê mấy ngàn bạc mà được một em trông “ngon “ thế săn đón kể cũng thích nhỉ. Chẳng bù cho chị, chẳng được ai vẫy bao giờ
-Ai bảo chị là vào đó để uống cà phê? Họ đang rủ rê khách mua dâm đấy.
- Thật hả cậu? Công an đi đâu hết mà để họ hoạt động tự do thế?
- Công an thì làm được gì. Bắt, xử phạt, đưa về địa phương, chỉ vài bữa là họ lại lên đây tiếp tục hành nghề, ai làm gì được họ.
- Thì phải bỏ tù, phạt thật nặng vào mới có tính răn đe chứ.
- Chính quyền nào cho phép làm thế. Hầu hết gái mại dâm đều có xuất xứ từ nông thôn. Nhà có vài sào ruộng, làm sao đủ ăn trong cái thời buổi vật giá cái gì cũng đắt đỏ này. Trong tay lại chẳng có bằng cấp, nghề ngỗng gì, họ chỉ còn biêt trông vào “vốn tự có” để sông thôi.
-Sao Nhà nước không hướng nghiệp hay tổ chức dạy nghề cho họ nhỉ?
-Cũng có đấy nhưng không tác dụng. Học nghề xong, đi làm tháng mấy trăm bạc, chẳng đủ mua mấy hộp sữa cho con, thì thà làm mấy “cuốc tàu nhanh” còn hơn, vừa “sướng” thân, túi lại rủng rỉnh.
- Thế đành bó tay à?
- Suy cho cùng, gái mại dâm cũng là đối tượng bị bóc lột. Cái họ bán, bản thân nó cũng là một thứ hàng hoá. Không ai trên đời này lại đi xử phạt hàng hoá bao giờ- Bác Cả chân quê thủng thẳng triết lý, trán nhăn lại đầy vẻ ưu tư.
- Vâỵ theo bác, chúng ta phải làm gì?
- Đơn giản thôi. Xử lý thật nghiêm bên “cầu” là ổn. Như bên Thuỵ Điển ấy, họ có cả bộ luật chống mua dâm. Ai bị bắt đang hành lạc với gái bán dâm, ngoài phạt tiền, kẻ đó còn phải vào tù 6 tháng. ảnh của kẻ mua dâm được dán khắp nơi công cộng, gửi giấy về cơ quan, gia đình…
- Sao bác và cậu Xuân có vẻ rành cái “món” mua bán dâm thế nhỉ?
- à…ờ…Thì thỉnh thoảng chúng tớ cũng phải đi “xoá đói giảm nghèo” cho chị em nên mới biêt rõ thế chứ.
Người Tràng An
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét