Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

Trả quách cho xong


- Theo bác, người dân nước nào sính danh hiệu, bằng cấp nhất?
- Người Việt mình chứ ai vào đây nữa. Ở nước ngoài, danh hiệu chỉ là biểu tượng để ghi nhận công lao ai đó, ít khi gắn với tiền bạc. Còn ở mình, cứ có danh là có “lương thực”, nên người ta tranh cướp nhau ghê lắm.
- Thảo nào, trong đợt phong Nghệ sỹ Nhân dân vừa rồi xuất hiện nhiều lùm xùm quá. Gây xôn xao nhất là chuyện người trẻ chưa đủ tiêu chuẩn thì được phong tặng, còn người già có nhiều cống hiến lại bị gạt ra rìa.
- Thì người trẻ, cuộc đời còn dài nên phải khuyến khích họ hướng tới tương lại. Người già sắp xuống lỗ rồi còn tham làm gì, chết có mang theo danh hiệu được đâu?
- Bác nói thế mà nghe được à. Có học trò được phong tặng, người thầy mất bao năm dìu dắt chính người trò đó lại chẳng được gì, phi lí quá.
- Nhưng người trò lại có được số huy chương vàng cần thiết, đã đủ 5 năm sau khi được công nhận Nghệ sĩ Ưu tú thì phải phong cho họ. Người thầy không có đủ nên “nhịn” là đúng rồi.
- Nếu thế thì nói làm gì. Đằng này ông thầy còn đạt tiêu chuẩn gấp mấy lần trò mà vẫn bị loại, thế mới đau chứ.
- Nếu đúng thế thì đau thật. Sao lại có chuyện bất công như thế nhỉ?
- Vô lí thế nên mới có chuyện, khi phát biểu trên báo, có anh học trò lấy làm bất ngờ và ngượng vì được phọng nghệ sĩ Nhân dân trong khi ông thầy tài năng, đức độ của mình lại đứng ngóng từ xa.
- Tôi mà là cậu đó, tôi cũng xấu hổ lắm, trả lại quách cho xong.
Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét