-
Mấy hôm nay theo dõi những tranh cãi quanh việc
một trường Đại học tự cho mình quyền phong chức danh GS cho giáo viên, thấy
cũng có nhiều chuyện thú vị.
-
Tôi tưởng việc này lâu nay thuộc về Nhà nước chứ?
-
Thế mới có chuyện để nói. Người đồng tinh cũng
nhiều mà người phản đối cũng lắm.
-
Cũng nên có một lần tranh luận cho ra ngô ra
khoai, kẻo năm nào cũng thế, cứ đến mùa phong GS là lại xảy ra lắm chuyện chạy
chọt, nhức hết cả đầu
-
Vấn đề
là, những người không đồng ý đa phần là các GS đầu ngành, có người quyền rất
cao mà chức cũng rất trọng.
-
Nếu hiểu Giáo sư có nghĩa là Thầy giáo thì vấn đề
sẽ đơn giản hơn nhiều. Tại nhiều nước cũng như ở Việt Nam trước đây, hễ ai tốt
nghiệp Đại học rồi ra dạy học thì đều được gọi là Giáo sư cả, có ai phong tặng
đâu.
-
Nhưng vấn đề là ở nhiều cơ quan Nhà nước, nếu muốn
bổ nhiệm phải có học vị tiến sỹ, ưu tiên có thêm PGS, GS.
-
Chính vì chúng ta gắn học hàm học vị với cơ hội
thăng tiến, lợi lộc, nên đã khiến nhiều người không có thực lực tìm cách vươn
cao. Đây là nguyên nhân làm nảy sinh tầng lớp trí thức “dởm”.
-
Tôi thấy ở nước ngoài, một cử nhân chuyên về quản
trị doanh nghiệp quản lí về mặt hành chính, điều động hàng trăm GS, TS là chuyện
bình thường.
-
Đúng vậy. Một GS chân chính không nên tranh cãi
vô bổ làm gì, mà hãy cố gắng đào tạo nên những học trò có ích cho xã hội. Hãy sống
gương mẫu, mô phạm, người dân sẽ tôn vinh. Đấy là niềm tự hào lớn nhất của người
đứng trên bục giảng, bác ạ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét