-
Sao ngồi uống trà với tôi mà bác cứ giật mình
thon thót vậy?
-
Tôi mắc bệnh này từ khi cái loa phường được lắp
trên cột điện ngay sát nhà.
-
Nhờ nó mà bác nắm được những thông tin của cuộc
sống đang diễn ra quanh mình, đỡ phải mua báo, nghe đài còn gì?
-
Nhưng ở tuổi tôi rất cần sự nghỉ ngơi, yên tĩnh.
Đứa cháu nội mới sinh cũng khốn khổ vì loa phường. Nó cứ khóc thét lên mỗi khi
nghe tiếng phát thanh viên oang oang, khiến mẹ nó phải lấy bông nhét vào lỗ tai
cả hai mẹ con. Tôi có lẽ phải chuyển nhà.
-
Ở đâu mà chẳng thế, thoát làm sao được. Rồi sẽ
quen thôi.
-
Trước đây thiếu phương tiện thông tin không nói
làm gì. Bây giờ vô tuyến, internet có ở khắp nơi, cần gì đến loa phường nữa, vừa
tốn kém tiền của Nhà nước, vừa gây phiền phức cho người dân. Chỉ cần tấm bảng
đen ở mỗi tổ dân phố để nhắc việc là được rồi.
-
Công tác tuyên truyền là phải liên tục, khắp nơi
khắp chốn mới thấm vào người dân chứ.
-
Tôi hỏi thực, đã bao giờ bác nghe trọn vẹn một
chương trình phát thanh của phường chưa?
-
Tôi làm gì có thời gian. Giúp vợ việc nhà, đón
đưa mấy đứa cháu học mẫu giáo đã hết ngày, hơi sức nữa đâu mà nghe.
-
Nhiều người cũng bảo thế đấy. Đám trẻ bảnh mắt
ra đã đến công sở, tối mịt mới về. Ở nhà chỉ có người già và trẻ em. Thông tin
đâu có thiết thực gì đối với họ. Theo tôi, loa phường giờ đã hoàn thành sứ mệnh
lịch sử của mình, nên tự rút lui. Được thế, tôi sẽ cám ơn lắm lắm.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét