Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Không thể hiểu nổi


-          Bác có thể thống kê được số thanh niên trẻ nước mình phải từ bỏ những ước mơ cao đẹp vì hoàn cảnh khó khăn không?
-          Hằng hà sa số, đến cơ quan chức năng còn không làm  được nữa là tôi. Lại mới có trường hợp bi đát nào khiến bác phải trăn trở sao?
-          Không chỉ trăn trở mà còn day dứt nữa kia. Ở xã Nghi Liên TP Vinh, Nghệ An có một cô bé sinh năm 1997 đỗ đại học kì vừa rồi mà không được đến trường.
-          Ôi dào, những trường hợp như vậy có đầy. Không học đại học thì học nghề cũng được chứ sao?
-          Vấn đề là cả bố lẫn mẹ cô bé đều mất sớm. Cô ấy phải một mình bươn trải làm lụng nuôi các em ăn học. Hôm nhận giấy báo trúng tuyển cô bé chỉ dám đặt tờ giấy lên bàn thờ để báo cho người đã khuất biết, rồi ba chị em ôm nhau khóc.
-          Khóc vì mừng quá hả bác?
-          Không. Cô bé khóc và hứa với bố mẹ sẽ chịu thiệt thòi ở nhà nuôi các em ăn học nên người. Tôi thấy tiếc cho một học sinh suốt mười mấy năm học đều là học sinh giỏi toàn diện, vậy mà…
-          Cũng đáng tiếc thật. Thế cô bé phải làm gì để nuôi được các em?
-          Cô bé phải làm thuê ở mấy cơ sở liền,  đến đêm mới về, vậy mà cũng chỉ đủ tiền nộp học và mua sách giáo khoa cho các em. Để có cái ăn cho cả 3 người, cô bé phải lặn lội ngoài đồng mót củ khoai củ sắn. Lắm khi mấy chị em phải nhịn đói cả ngày trời.
-          Tôi tưởng những trường hợp như thế này nhà trường phải miễn học phí cho các cháu chứ?
-          Được thế đã tốt, đằng này nhà trường vẫn đè các cháu ra thu đủ thứ tiền. Tôi thật không thể nào hiểu nổi nữa.

Cận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét