-
Bác có biết cái gì khiến tôi gần đây mắc bệnh
hoa mày chóng mặt không?
-
Chắc do huyết áp cao hay rối loạn tiền đình. Người
già là hay mắc những chứng bệnh đó lắm.
-
Không phải. Tôi bị thế là do quay cuồng tham gia
giải cứu hết thịt lợn, dưa hấu, bí đỏ, giờ còn thêm giải cứu giáo viên.
-
Những thứ bác vừa nói phải giải cứu vì chúng ta
quá kém trong các khâu qui hoạch, sản xuất,
lưu thông và phân phối hàng hóa. Giáo viên có phải hàng hóa đâu mà phải giải cứu?
-
Có một ông TS của Trường Đại học FPT cho rằng, đời
sống của giáo viên, nhất là ở cấp Tiểu học khó khăn quá. Để đội ngũ này toàn
tâm, toàn ý với nghề cần cải thiện đời sống cho họ bằng cách thu thêm của mỗi
em học sinh 100 nghìn đồng mỗi tháng.
-
Ngành giáo dục có thiếu tiền đâu. Chẳng qua họ
chi tiêu quá lãng phí vào việc thí điểm đề án này, dự án nọ nên đã ảnh hưởng đến
đời sống giáo viên thôi. Nhiều nước còn nghèo hơn ta mà họ đã thực hiện miễn
phí trong giáo dục, y tế, sao ông này lại nghĩ ra chuyện thu thêm của học sinh
nhỉ. Những em nhà nghèo, ở vùng sâu, vùng xa ăn còn chẳng có lấy đâu ra nộp?
-
Không nộp thì trừ hạnh kiểm, chây ỳ quá thì đuổi
học.
-
Có ai không muốn làm điều tử tế cho người khác
đâu, chẳng qua vì cái nghèo nó bó buộc thôi. Ngoài những khoản như học phí, quĩ
lớp, tiền vệ sinh, đồng phục, điều hòa, giờ thêm khoản này, phụ huynh và học
sinh sắp kiệt quệ vì các khoản đóng góp vậy ai sẽ giải cứu họ?
-
Khi đời sống đã khá lên rồi thì giáo viên lại
quay ra giải cứu học sinh. Cuộc đời là những cuộc giải cứu bất tận mà.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét