-
Bề ngoài, người Việt mình làm gì cũng lơ tơ mơ
nhưng khi vào cuộc thực sự lại chứng tỏ khả năng “dời núi lấp bể” của mình.
-
Bác thử ví dụ xem nào?
-
Như việc thi thử THPT ở tỉnh Quảng Ngãi vừa rồi
chẳng hạn, có trường 100% học sinh bị rớt, nhưng khi thi chính thức tỉnh này năm
nào cũng đạt hơn 90%.
-
Sao lại có chuyện chênh lệch một trời một vực thế
nhỉ?
-
Người mình vốn giỏi giang, hàng ngày “khiêm tốn”
giấu đi khả năng, đến khi lâm trận mới đưa các “tuyệt kĩ” ra, khiến đối phương
choáng ngợp.
-
Tôi lại cho rằng, nhiều nơi giấu dốt, mắc bệnh
thành tích trầm trọng, khi thi cử thì chấm ẩu, chấm bừa, khiến cho nhiều em còn
không đọc và viết nổi tên mình vẫn tốt nghiệp như thường.
-
Có bác nói bừa nói ẩu thì có. Cả thế giới vừa rồi
chẳng choáng váng khi họ xếp giáo dục Việt Nam đứng thứ 12 toàn cầu đấy thôi.
Thế giới họ công bằng minh bạch lắm.
-
Thế giới họ không bị chi phối bởi bệnh thành tích,
họ chỉ quan tâm đến thực chất dạy và học thôi. Chính vì thế mà tiêu chí các bảng
xếp hạng của họ rất đơn giản, nơi thì chú trọng website của nhà trường đẹp không,
có nhiều người truy cập không, nơi lại quan tâm đến thành tích thể thao, nên chúng
ta chỉ cần đầu tư theo các tiêu chí đó là đứng hạng nhất ngay.
-
Bác nói lằng nhằng, khó hiểu quá, cho ví dụ đơn
giản xem nào?
-
Chẳng hạn như phường mình tổ chứccuộc thì Người đàn ông mẫu mực nhưng lại không chú
trọng đến hình thể như to cao trẻ khỏe đẹp trai chăm chỉ, mà lại yêu cầu phải rít
được 30 “bi” thuốc lào trong một phút, thì chắc chắn bác giành giải quán quân,
bác hiểu chưa.
-
Thì ra là vậy. Hóa ra, thấy con cái chúng ta đỗ đạt
cao chớ vội mừng, nếu tỉ lệ thi trượt quá nhiều cũng không nên quá lo. Đấy chính
là những bài học quí giá, bác nhỉ.
-
Đúng thế, cái chính là chúng ta phải chữa được bệnh
thành tích. Căn bệnh này có hại cho dân tộc không kém gì nạn tham nhũng đâu.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét