-
Bác có rảnh đi ăn cháo ếch Singapore với tôi cho
vui.
-
Vừa trúng “mánh” gì nên chiêu đãi tôi phải
không?
-
Cùng cánh về hưu với nhau tôi làm gì có tiền trả
cho cả 2 người. Ai ăn tự trả chứ.
-
Nếu vậy thì bác đi một mình thôi. Đây là món đặc
sản đắt tiền tôi làm gì có khả năng vào đó.
-
Ngay đầu phố có quán ếch, ai muốn ăn bao nhiêu
tùy thích, trả bao nhiêu cũng được, mà không trả tiền cũng chẳng sao. Tôi với
bác tới đó cho biết.
-
Tôi hiểu rồi. Đây là chiêu thu hút khách hàng.
Những ngày đầu họ miễn phí. Khi khách đã quen và chấp nhận món ăn ở đây rồi lúc
đó họ mới tính giá cắt cổ.
-
Sau này thế nào chưa rõ, hôm nay được ăn miễn
phí là khoái rồi, chúng mình tới đó đi.
-
Tôi không đi đâu. Lỡ “nghiện” cháo ếch, sau này
lấy tiền đâu mà ăn thường xuyên được.
-
Tôi thấy mọi người ùn ùn kéo đến ăn. Có người ăn
tới mấy suất mà chẳng trả đồng nào, tôi thấy ham quá.
-
Nhiều người Hà Nội cũng giống y như bác vậy, hễ
thấy ở đâu khuyến mại hay miễn phí cái gì là đổ xô đến, bất chấp hậu quả thế
nào. Người nước ngoài họ không như thế. Họ rất cảnh giác với cái gì bất thường,
bởi họ quan niệm rất rõ ràng không ai cho không mình cái gì cả. Bác thích thì cứ
đi, tôi xin kiếu, ở nhà ngủ cho khỏe.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét