- Sao
mặt dài thuỗn như cái bơm thế bác?
- Vừa
đi họp cho mấy đứa cháu, đầu năm học phải nộp nhiều tiền quá.
- Vì
tương lai con cháu, tốn kém chút ít tính toán so đo làm gì, nghĩ ngợi nhiều dễ
sinh trầm cảm lắm.
- Mọi
năm tôi có ý kiến gì đâu, bảo nộp tiền lắp điều hòa, tiền đồng phục, tiền quĩ lớp…
là tôi nộp ngay. Năm nay nhà trường thông báo nộp tiền gãi lưng khiến tôi không
biết đâu mà lần, bức xúc quá.
- Bác
có nghe nhầm không, khoản thu đó chỉ có trong quán mát-sa thôi chứ.
- Thì
các cô giải thích, giờ nghỉ trưa, để các cháu dễ ngủ, các cô sẽ thủ thỉ kể chuyện
cho các cháu nghe. Nếu cháu nào vẫn không chịu ngủ, cứ chồm dậy đánh bạn, cô sẽ
đến nằm cạnh xoa lưng, vuốt má để cháu dịu bớt cơn nóng, trôi dần vào giấc mơ
êm đềm với những hình ảnh đẹp về bánh trung thu, về trăng rằm.
- Mỗi
khi con cái khó ở, bà mẹ nào chẳng làm thế, các cô gãi lưng hay xoa đầu các
cháu có gì lạ chứ
- Vấn
đề là các cháu muốn được cô gãi lưng thì ông bà hay bố mẹ phải trả thù lao cho
cô. Cái gì cũng tiền thế này thì còn gì là môi trường sư phạm nữa?
- Thì
chỉ cho phép cháu bác ngứa lưng ở nhà thôi, cấm chỉ không được ngứa ở lớp. Bác
đau mình mẩy đi tẩm quất thì phải trả tiền. Cháu bác ngứa lưng đòi cô gãi thì
phải chi phí cho cô, kêu ca gì nữa.
- Thực
ra, để góp phần giảm bớt gánh nặng cuộc sống cho thầy cô tôi rất sẵn sàng. Tuy
nhiên, thu gì thì cũng phải hợp lí. Hôm nay bọn trẻ ngứa lưng thu như vậy, mai
chúng nó ngứa ở những chỗ quan trọng hơn chẳng lẽ lại thu thêm hay sao. Thực trạng
này dứt khoát phải dẹp bỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét