-
Hôm vừa rồi đọc báo đưa tin chuyện một ông thủ
tướng ở nước ngoài phải ngồi trong toa lét suốt hành trình khiến tôi cảm phục
quá.
-
Ông ấy bị Tào Tháo đuổi hay sao mà phải ngồi
trong đó?
-
Không phải. Chuyến bay đông khách quá, hết ghế.
Để không bị trễ hẹn, ông ấy chấp nhận ngồi trên xí bệt suốt mấy giờ đồng hồ.
-
Chắc cấp dưới lười biếng không đi đặt vé cho ông
ấy sớm?
-
Tôi không rõ, nhưng ông ấy rất vui vẻ với sự trải
nghiệm này.
-
Ở các nước văn minh, việc một ông thủ tướng phải
xếp hàng mua vé xem hòa nhạc, chờ đến lượt để ăn cái bánh mì là bình thường. Họ
coi làm chính khách cũng chỉ là một nghề như bao nghề khác, không có ưu tiên ưu
đãi nào cả.
-
Nghe nói ở mình cũng có ông bộ trưởng sử dụng xe
buýt, xe ôm khi đi công cán mà.
-
Cũng có, nhưng mà hiếm lắm. Nhiều người làm thế
để “diễn” mà thôi, cả đời chỉ thực hiện một vài lần.
-
Sao cán bộ nước mình ít sử dụng các phương tiện
công cộng thế nhỉ?
-
Tại cái quyền thường gắn với cái lợi. Chức càng
to thì lương bổng càng lớn. Từ đây dẫn đến bệnh “nghiện” hưởng thụ. Sắp tới,
nhà nước sẽ cắt chế độ xe cộ phục vụ cá nhân một số đối tượng, ngăn chặn các
khoản thu nhập không minh bạch. Hi vọng biện pháp đó sẽ ít nhiều làm trong sạch
hóa đội ngũ cán bộ, sẽ khiến họ gần dân hơn.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét