-
Sau ngày về hưu, ước mơ lớn nhất của bác là gì.
-
Do vẫn còn sức khỏe tốt, nên tôi muốn mở một
quán phở. Tôi khoái món này nên muốn ăn lúc nào cũng được, tùy thích.
-
Nhưng tôi khuyên bác chỉ mở quán nhỏ thôi, mà
cũng đừng nấu ngon quá, khách đến tấp nập thì chết.
-
Bác dở người à. Ai kinh doanh chẳng muốn làm ăn
lớn, khách hàng càng đông càng tốt?
-
Đấy là bác không hiểu luật nên nói thế thôi. Nếu
bác thuê từ 10 nhân công trở lên, thì quán của bác sẽ trở thành doanh nghiệp nhỏ
và vừa, tức là phải có giám đốc, thủ quĩ, kế toán, không được kiêm nhiệm. Nghĩa
là người rửa bát không được làm thủ quĩ…
-
Vậy là tôi làm Giám đốc phở, khoái quá. Nhưng giờ
phải nuôi thêm bộ máy bác vừa nói thì lấy tiền đâu ra?
-
Vậy thuê 9 người làm trở xuống thôi, mà chớ có
kí hợp đồng đấy, đỡ phải mua bảo hiểm, không phải nộp 2% doanh thu cho công
đoàn…
-
Như vậy là bác xui tôi lách luật à, nhỡ cơ quan
chức năng đi kiểm tra thì sao?
-
Đến lúc ấy hẵng hay. Doanh nghiệp nào chẳng làm thế,
như vậy mới sống nổi.
-
Chi phí thế ai còn ai dám kinh doanh nữa, làm
sao mà cạnh tranh nổi. Qui định nào ra đời thì cũng phải khiến doanh nghiệp tâm
phục khẩu phục, vui vẻ tuân theo, chứ cứ tận thu, cứng nhắc thế này thì nền
kinh tế sẽ mãi là “trẻ con”, vươn ra thế giới sao được.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét