-
Đi đâu về mà mặt mũi phớn phở thế bác, hẹn bạn
gái à?
-
Đâu có, chừng này tuổi rồi còn hẹn hò gì. Tôi
vui vì từ nay không phải lo bệnh tật gì nữa.
-
Bác mới tìm được tiên dược hay sao?
-
Không. Từ nay tôi không ăn rau thông thường bán
ngoài chợ nữa mà đặt hàng qua mạng mua súp lơ baby, cà chua đen, su hào tím…
-
Dân mình mới trồng được loại đặc sản này à?
-
Hàng nhập ngoại cả đấy, đắt lắm. Hàng trăm nghìn
đồng một cái súp lơ. Có loại lên đến tiền triệu.
-
Với đồng lương hưu ít ỏi của bác làm sao kham nổi?
-
Thì cũng phải cố chứ biết làm thế nào. Đổ bệnh
ra đấy thì chết tiền.
-
Ai cũng như bác thì người nông dân chết cả. Người
Việt phải dùng hàng Việt chứ?
-
Nói thật là tôi không còn tin vào thực phẩm nước
mình nữa. Rau gì mà xanh mướt, lớn nhanh như thổi, ném con sâu vào chỉ một lát
sau là giãy chết đành đạch.
-
Bác không nên nói thế. Đa phần người trồng trọt
nước mình làm ăn chân chính. Chỉ có một số kẻ vì hám lợi phun chất cấm cho cây
thôi.
-
Ai chẳng nói như bác. Ra chợ làm sao tôi với bác
biết được rau nào sạch, rau nào không. Thôi, cứ dùng rau, thịt ngoại cho chắc
ăn.
-
Cũng không an toàn như bác nghĩ đâu. Ở nước
ngoài họ cũng trồng rau “bẩn” đầy ra đấy, chỉ có điều tinh vi hơn thôi.
-
Thật vậy sao. Vậy tôi còn biết tin ai nữa đây, hả
trời???
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét