-
Thế mới thấy nhân tài nước mình không bao giờ
thiếu, bác nhỉ.
-
Đúng thế. Chỉ có điều cơ chế phát hiện và nuôi
dưỡng người tài ở ta còn nhiều tồn tại quá. Lại mới có em nào giành huy chương
vàng toán quốc tế à?
-
Những cái viển vông đó bàn làm gì. Có chàng
thanh niên tên là Trần Đại Nghĩa ở thôn Đông Hoàng xã Đông Hoàng huyện Tiền Hải
tỉnh Thái Bình đã phát minh ra máy cấy lúa đấy.
-
Loại máy này người ta phát minh đầy ra rồi sao
không mua một cái về dùng mà phải mày mò nghiên cứu làm gì cho vất vả?
-
Loại máy bác vừa nói đều có động cơ chạy bằng
xăng hoặc điện rất cồng kềnh, đắt đỏ. Máy của anh chàng này không tốn nhiên liệu
mà hiệu quả lao động rất cao.
-
Thế thì anh này sắp giàu to rồi. Nhà nông nào chẳng
cần một cái như thế?
-
Bác lúc nào cũng nghĩ đến tiền. Anh này bảo sẵn sàng
chuyển giao công nghệ miễn phí cho người dân. Anh ấy cho biết chế tạo cái máy
này vì thương mẹ và bà con nông dân nghèo hàng ngày phải vất vả còng lưng cấy
lúa ngoài đồng.
-
Thế hàng chục nghìn nhà khoa học nước mình nghĩ
gì về hiện tượng này?
-
Ai biết họ nghĩ gì trong đầu. Chỉ thấy họ im
thin thít như thịt nấu đông.
-
Sao họ toàn nghiên cứu những cái xa xôi mà không
làm những cái đơn giản nhưng thiết thực như chàng thanh niên quê Thái Bình này
nhỉ?
-
Để làm được những cái đó không chỉ cần có trí tuệ
mà còn cần sự cảm thông, tình thương rất sâu sắc. Tôi có cảm giác các nhà khoa
học của ta còn thiếu thứ này.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét