-
Cứ mỗi khi đến ngày khai giảng năm học mới tôi lại
thấy tâm hồn phơi phới, rộn ràng quá.
-
Ở tuổi bác mà có được trạng thái như vậy chứng tỏ
sức khỏe tốt. Còn tôi, cứ vào dịp này là trong lồng ngực lại có tiếng thình thịch
như tiếng chân của lính tráng chạy thúc thuế hồi xưa.
-
Bác cứ hay ví von vớ vẩn. Bố mẹ, ông bà có vui
thì con cháu mới học tốt được chứ?
-
Vui sao được hả bác. Gia đình tôi có 4 đứa cả
con lẫn cháu vẫn ở tuổi cắp sách đến trường. Vừa vào đầu năm học tôi đã phải nộp
đủ mọi khoản hết mấy chục triệu đồng. Riêng tiền mua sách giáo khoa đã mất toi
hơn 2 triệu bạc.
-
Sao bác lãng phí thế. Lấy sách cũ của đứa lớn
cho đứa bé chứ?
-
Bác ở trên rừng về hay sao mà nói vậy. Hầu như
năm nào sách giáo khoa cũng có sự sửa chữa, bổ sung nên học sinh không thể học
sách cũ được.
-
Ở nước ngoài, cả chục năm họ mới thay đổi nội
dung sách giáo khoa một lần. Trong khi đó nước mình lại cập nhật liên tục chứng
tỏ giáo dục Việt Nam ưu việt nhất thế giới?
-
Có mấy ai đủ tâm đủ tài đâu mà viết được lắm
sách giáo khoa thế. Mỗi năm họ chỉ sửa vài trang, có khi vài dòng, để có cớ bắt
cha mẹ học sinh phải mua sách mới cho con.
-
Nếu thế thì lãng phí quá. Làm vậy người nghèo chịu
sao nổi?
-
Không mua
sách thì để con ở nhà. Chính vì thủ đoạn lưu manh này mà ngành xuất bản sách
giáo khoa mỗi năm đút túi hàng trăm tỉ đồng. Họ ngày càng béo mẫm, chỉ có người
dân là ngày càng kiệt quệ, xơ xác thêm thôi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét