-
Hóa ra, nhiều học sinh bỏ học không phải vì
nghèo, mà còn do bệnh thành tích của nhà trường bác ạ.
-
Bác nói gì tôi không hiểu. Hai cái đó liên quan
gì đến nhau?
-
Ở Sóc Trăng người ta mới phát hiện cháu bé đang
học lớp 6 nhưng không viết nổi tên mẹ mình. Cháu được đưa trở lại lớp 1 nhưng
cũng không theo kịp chúng bạn. Học được mấy hôm cháu bỏ học về giúp bố việc đồng
áng.
-
Có khi trí não cháu kém phát triển nên mới thế,
việc một cháu bé học tới lớp 6 mà không biết đọc, biết viết thì thật khó tin.
-
Thấy con mình học kém, gia đình đã nhiều lần đề
nghị để cháu lưu ban nhưng nhà trường cứ cho cháu lên lớp, chẳng ai làm gì được.
-
Sao giáo viên ở đây “thương” học trò thế nhỉ. Chắc
trường này ở vùng sâu vùng xa nên mới có cách đánh giá học sinh kì dị như thế?
-
Hoàn toàn không phải. Nhiều năm nay, trường này
được xếp hạng trường chuẩn quốc gia. Có lẽ sợ có nhiều học sinh yếu kém sẽ bị
đánh tụt hạng nên nhà trường cố tình để học sinh ngồi nhầm lớp, khiến nhiều em
bị hổng kiến thức nghiêm trọng.
-
Tôi tin là không riêng ngôi trường này có học
sinh ngồi nhầm lớp đâu, cần có cuộc đánh giá lại trên cả nước, sẽ lòi ra vô vàn
sự gian dối. Giáo viên dối trá lại dạy học sinh về lòng trung thực thì thật nực
cười.
-
Bệnh thành tích trong giáo dục đã trở thành căn
bệnh nan y. Nếu chúng ta không mạnh dạn cắt bỏ những khối u thì đừng bao giờ hi
vọng có một cơ thể lành mạnh, cường tráng, bác nhỉ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét