.
-
Chỉ còn mấy bữa nữa là khai giảng năm học mới.
Trong niềm vui chung ấy vẫn còn biết bao nỗi day dứt, buồn đau bác ạ.
-
Bác đa sầu đa cảm quá. Phải vui lên cho đời nở
hoa chứ.
-
Vui sao được khi một cháu bé 11 tuổi ở xã la der,
huyện la Grai, Gia Lai dùng dây treo cổ tự tử vì không có bộ quần áo mới để đến
trường.
-
Cháu đòi may com-lê hay mua quần áo hàng hiệu hả
bác?
-
Gia đình cháu nghèo lắm. Bộ đồng phục chỉ có giá
130 nghìn đồng cũng không mua nổi. Vì xấu hổ với bạn bè, cháu đã tìm đến cái chết.
Năm ngoái, anh trai cháu cũng tự tử vì lí do tương tự.
-
Thế chính quyền địa phương không có chính sách hỗ
trợ gì sao?
-
Trước đó địa phương có cho gia đình một con bò để
xóa đói giảm nghèo, nhưng chỉ được ít bữa, con bò lăn quay ra chết. Bố mẹ cháu
cũng không có việc làm, mỗi năm chỉ trông vào 2 tháng hái cà phê thuê. Tóm lại,
nhiều gia đình tại đây ở trong tình trạng đói kinh niên.
-
Nghe bác nói tôi thây căm phẫn với loại cán bộ
ăn từng con gà, con dê của dân. Càng ghê tởm hơn trước 500 triệu đồng mừng sinh
nhật bố sếp. Thật đau đớn trước bao công trình nghìn tỷ đắp chiếu… Chẳng lẽ, những
món quà từ thiện không đến được với cháu sao?
-
Quà từ thiện năm thì mười họa mới có. Có người đặt
ra câu hỏi: “làm từ thiện để làm gì” đã khiến bao người thấy nao núng khi muốn
làm điều tử tế.
-
Sao bác cứ ngồi đó mà than thở nẫu hết cả ruột
gan. Hãy bỏ ngoài tai tất cả, tôi với bác phải làm gì đi chứ, để xã hội ta
không còn những người bần cùng tìm đến sợi dây oan nghiệt nữa.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét