-
Mấy hôm nay cả xã hội sốt xình xịch về người lái
xe tải cứu xe khách cùng 30 mạng người, mà có phần thờ ơ với thành tích của một
cô gái tàn tật giành huy chương đồng tại Paralympic.
-
Tưởng huy chương vàng chứ huy chương đồng thì có
gì đáng nói chứ?
-
Vấn đề là sự nỗ lực vươn lên của cô gái này. Bỏ
qua nỗi đau bệnh tật, cô đã vượt lên bao vận động viên nổi tiếng thế giới mang
lại niềm vinh quang cho đất nước.
-
Cha mẹ cô chắc vất vả lắm. Không chỉ tốn kém chữa
bệnh, họ còn phải mua sắm thiết bị thể thao cho con luyện tập, để con có được
thành quả hôm nay?
-
Cô gái vừa
sinh ra đã bị dị tật. Bố mẹ cô để con cho bà nội nuôi rồi bỏ đi biệt. Hai bà
cháu đắp đổi qua ngày bằng gánh hàng rong. Mấy năm trước bà chết, cô một thân một
mình bơ vơ trên cõi đời này, tự mình kiếm kế sinh nhai.
-
Chắc cô chăm chỉ luyện tập thể thao với hi vọng
đat được thành công nào đó sẽ có tiền thưởng, lấy đó làm vốn kinh doanh?
-
Một cô gái tật nguyền, yếu đuối làm sao có được
những tính toán thực dụng như thế. Cô tập thể thao chỉ với một tâm nguyện có được
sức khỏe để đương đầu với cuộc đời đầy bất trắc. Cô chỉ muốn tự mình lo cho cuộc
sống riêng, không muốn làm phiền đến họ hàng, láng giềng.
-
Một cô gái thật bản lĩnh. Sau khi giành huy
chương, cô ấy có ước muốn gì không, như được nhà nước cấp cho căn hộ hay công
việc ổn định chẳng hạn?
-
Không. Trong ngày vinh quang của mình, cô chỉ ước
được một lần gặp bố mẹ, được họ ôm chặt vào lòng. Thế là cô mãn nguyện lắm rồi.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét