-
Bún chửi Hà Nội vừa được lên hẳn CNN bác ạ.
-
Đài này cũng rỗi hơi rách việc nhỉ. Thế họ đưa
hình ảnh quán này lên truyền hình có ý chê bai hay khen ngợi?
-
Tôi cũng không rõ ý đồ của nhà Đài. Dường như họ
muốn giới thiệu bún chửi, phở chửi như là “đặc sản” của Hà Nội.
-
Eo ơi, thế thì ngượng chết đi được. Sao mấy bà
chủ quán này thích “chửi” khách thế nhỉ?
-
Nói “chửi’ có vẻ hơi nặng. Họ chỉ đay nghiến, cằn
nhằn, mắng mỏ khách thôi.
-
Như thế cũng không được. Người ta bỏ tiền ra ăn
thì mình phải đối đãi lịch sự, tử tế chứ?
-
Thế mới có chuyện để nói. Cũng có nhiều khách cậy
tiền đè chết người, vào quán hạch sách đủ điều, ai mà chịu được. Chứng kiến cảnh
khách nhúng đôi đũa vào nồi nước dùng, dùng mấy quả chanh để làm sạch cái thìa,
khi ăn 2 chân gác lên 2 ghế, chửi là còn nhẹ đấy.
-
Tôi cũng thấy thế. Sao bún chửi, phở chửi gần
đây lại rộ lên thế nhỉ. Trước đây ở Hà Nội có chuyện đó đâu?
-
Bác không nên đổ cho người ngoại tỉnh. Thời bao
cấp, mậu dịch viên coi mình như là cha, là mẹ khách hàng. Cái thói lườm nguýt,
quát mắng người khác lâu dần ngấm vào máu, di truyền sang cả đời con cháu cho đến
tận bây giờ.
-
Ai mà ăn nói láo lếu tôi cạch mặt đến già, đừng
hòng đâm đầu vào ăn nữa.
-
Sơn ăn tùy mặt, người lịch lãm như tôi với bác
ai người ta chửi, cứ yên tâm mà ăn bác ạ.
Cận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét